Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Từ bóng tối đến ánh sáng - Jiddu Krishnamurti - Con đường (phần 1)

Bản gốc tiếng Anh: From Darkness to Light - The path
Tác giả: Jiddu Krishnamurti







Trời không một áng mây, không một hơi thở của gió, mặt trời òa xuống những tia nắng dữ dội và gay gắt; có một màn mỏng tạo ra bởi nhiệt lượng và tôi đang đi một mình trên con đường. Hai bên đường là những cánh đồng tan chảy vào đường chân trời xa tít; không có một ngọn cỏ màu xanh; không có một bông hoa đang thở trên vùng đất của những trái tim tan vỡ này; mọi thứ héo tàn và nứt nẻ; tất cả khóc than với nỗi thống khổ của cơn đau chôn dấu và không thốt nên lời qua hàng thế hệ. Không có lấy một cái cây trên những cánh đồng bao la này mà ở dưới tán của nó một thứ mềm mại nào đó có thể đâm chồi và mỉm cười, không lo nghĩ tới mặt trời chói chang. Mặt đất bị nứt và hở ra một cách vô vọng như đôi mắt trần nhìn mặt trời đang đốt không thương xót.

Bầu trời đã mất đi màu xanh thanh nhã và nó đang xám lại với nhiệt lượng của hàng thế kỉ. Những bầu trời đó hẳn đã từng đổ mưa dịu mát, đất này hẳn đã từng đón nhận lấy nó, những cái cây chết chóc này, những đám bụi quấn lên nhau này, những ngọn cỏ tàn héo này hẳn đã từng thỏa thuê cơn khát. Chúng chết sạch rồi, sự chết chóc chưa từng được biết đến trên đời này. Bao nhiêu thế kỉ trước những giọt mưa dịu mát đã từng chan xuống đây không còn nhớ, hay những hòn đá nóng hổi này có còn biết lúc nào chúng đã từng vui sướng trong mưa, hay những ngọn cỏ kia, có khi chúng đã từng ướt. Mọi thứ chết, chết không hi vọng. Không một âm thanh; chỉ có sự yên lặng đáng sợ và tệ hại ngự trị. Đây đó, chỉ có tiếng rên của cơn đau oằn oại của mặt đất nứt ra, bụi tung lên rồi lắng xuống, không sự sống.

Không một vật sống nào thở được trong bầu khí ngột ngạt này; tất cả mọi thứ, từng sống, nay đều chết. Con suối rộng mở bên cạnh con đường, những thời kì trước vốn sôi sục tiếng cười vui vẻ, nuôi dưỡng nhiều sự sống bằng dòng nước mát ngon lành của nó, nay đã chết; nền suối đã quên mất khi nào dòng nước đã từng chảy trên nó, cũng như những xương cá mỏng manh trắng hếu nằm ưỡn ra trước ánh nắng cháy rực đó, có còn nhớ đâu khi chúng đã từng bơi lội thành cặp, phơi mình ra những màu sắc sáng chói, tinh tế với mặt trời ấm áp và ban tặng sự sống. Những cánh đồng đã phủ đầy cái chết của quá khứ bao năm cũ, chưa bao giờ có thể rung động lại nhịp đập vui tươi của sự sống. Tất cả đã đi hết rồi, tất cả đã được sử dụng cạn kiệt, chết chóc đã xâm chiếm, ôm trọn một cách hung dữ tất cả mọi vật sống, tất cả trừ tôi.

Tôi một mình trên con đường này, không một linh hồn đi trước tôi; có thể có nhiều linh hồn  sau lưng tôi, nhưng tôi chẳng dám quay lại và nhìn vào những kinh hãi thống khổ của quá khứ. Ở mỗi bên của cái dường như là một đường cao tốc dài vô tận này của đời tôi, có sự đổ nát tan hoang cứ mãi vẫy gọi tôi tham gia vào sự im lặng khổ ải của nó - chết chóc. Trước mắt tôi, con đường trải dài dặm nối tiếp dặm, năm qua năm, thế kỉ đến thế kỉ, trắng xóa trong ánh mặt trời chói chang không thương xót; con đường cứ mãi dựng lên, theo một độ dốc không thể cảm nhận được. Sự trắng xóa của con đường mệt mõi này, với mặt trời chói lọi, khiến tôi gần như mù; tìm kiếm đâu đó chỗ tôi có thể nghỉ ngơi đôi mắt mệt nhoài của mình, khắp mọi nơi là biển mênh mông của ánh sáng chói lòa, rực rỡ trong cường độ của nó.

Mặt trời chưa bao giờ đi ngủ mà cứ tàn nhẫn tỏa ra nhiệt lượng điên cuồng chẳng mong đợi. Con đường không phải mọi chỗ đều như nhau, đây đó, có những chỗ mịn màng như một mặt hồ yên tĩnh, thanh bình. Con đường ảm đạm này bằng phẳng cho từng bước chân, nhưng bất ngờ, như cơn bão bấn mãn, bất chợt đổ ào tới một chiến thắng của niềm vui phá hủy, con đường vỡ ra và trở nên nhẫn tâm với bàn chân đã chảy máu. Tôi không thể nói khi nào nó sẽ trở lại mịn màng và êm ái; có thể là ở ngay bước chân tiếp theo, hoặc có thể phải sau nhiều thời kì nhọc nhằn và đau đớn. Con đường cay nghiệt này chẳng quan tâm nó gây đau đớn hay dễ chịu; nó có ở đó để tôi bước bất chấp tôi có sẵn sàng hay không. Ai đã xây dựng con đường bất hạnh này tôi không thể biết, con đường cũng chẳng thể nói tên của mình. Nó đã tồn tại nhiều thế kỉ, thậm chí thiên niên kỉ.

Chưa ai từng bước lên đi trên nó, nó được cắt riêng ra để tôi bước đi một mình. Những bạn chung đường, những bạn bè, những người anh, những người chị, những người cha, những người mẹ tôi đã có, nhưng trên con đường kinh hãi này họ không thể tồn tại. Con đường này giống như một người yêu đầy ghen tuông và đòi hỏi, căm ghét chuyện người yêu của nó có bạn khác hay người yêu khác. Con đường yêu không khoan nhượng, nó bảo vệ tình yêu một cách ghen tuông, hủy diệt tất cả những ai có thể đi cùng tôi hoặc giúp đỡ tôi. Đòi hỏi quá quắt trong tất cả mọi thứ từ lớn đến nhỏ, nó chưa bao giờ buông tha tôi khỏi cái nhìn chằm chằm dữ dội, ân cần. Nó ôm lấy tôi với một sức mạnh gần tắt thở, và cười cợt với một sự ân cần thông cảm khi bàn chân tôi chảy máu; tôi không thể rời bỏ nó, nó là tình yêu cô độc và bất biến của tôi. Tôi không thể nhìn đi đâu khác ngoài con đường dài bất tận này. Thỉnh thoảng nó không tử tế cũng không khó khăn - nó thờ ơ chẳng đoái hoài tôi vui hay buồn, đau đớn hay phấn khích, khổ não sâu sắc hay yêu thích tha thiết, nó lạnh nhạt với tất cả. Nó dư biết tôi không thể rời khỏi những bước đi mê mệt này, và nó cũng không thể tách ra khỏi cái bản thân trĩu nặng khổ não của tôi. Chúng tôi không thể tách rời, nó không thể tồn tại thiếu tôi cũng như tôi thiếu nó. Chúng tôi là một, mặc dù tôi khác.

Như nụ cười của một buối sớm mùa xuân dịu ngọt, con đường vẫy gọi tôi bước lên nó, và như một đại dương bội bạc giận dữ, nó lừa dối tôi bằng những hạnh phúc thoáng qua. Nó giữ tôi lại khi tôi ngã, trong cái ôm vui sướng, làm tôi quên đi đau đớn và khổ sở của quá khứ, nó hôn tôi bằng nụ hôn dịu dàng và yêu thương của một người mẹ mà trong suy nghĩ chỉ có sự chở che, và khi tôi hoàn toàn rơi vào lãng quên, ngây ngất như một người đàn ông đã say chìm trong suối nguồn của hạnh phúc vô tận, nó đánh bật tôi dậy bằng một cú sốc thô lỗ khỏi giấc mộng phù du vui thích, rồi xô đẩy tôi một cách thô bạo trở về với những bước chân đau rát.

Hung hãn và ân cần chính là người bạn và người yêu cô độc của tôi, không đoán trước được sự bạo ngược dữ dằn và tình yêu ngon ngọt của cô ta. Cô ta có thích tôi không, tôi không quan tâm; cô ta có không thích tôi không, tôi cũng không màng, nhưng cô ta là người bạn đường duy nhất của tôi, và tôi cũng chả ham muốn gì khác.

Mặt trời bỏng rát trên khuôn mặt của tôi và con đường đi làm tôi rướm máu. Tôi chả để lại dấu chân nào trên mặt đường cứng, cũng chẳng thấy dấu vết của bất cứ con người nào. Vậy tôi là người yêu duy nhất mà con đường của tôi có và thế là tôi hãnh diện về sự độc nhất của mình, sự không thể tách rời. Tôi đau khổ không giống ai, vui sướng cũng chả ai giống tôi, và sự bướng bỉnh trong tình yêu của tôi dành cho "cô ta" cũng không giống bất kì người yêu nào mà thế giới từng chứng kiến. Tôi hổn hển trong sự tôn sùng nàng, và không một kẻ thờ phụng nào khác có thể dâng lên sự hi sinh dưới chân nàng bằng sự sẵn sàng và nhiệt tình lớn hơn của tôi.

Không một môn đồ nào có sự cuồng tín lớn hơn, cũng chẳng tồn tại một kẻ nào có cống hiến lớn hơn. Sự hung dữ của cô nàng chỉ làm tôi thêm yêu nàng hơn, còn sự tốt bụng của nàng thì kết tôi chặt hơn và mãi mãi với nàng. Chúng tôi sống với nhau và chỉ mình tôi có thể nhìn vào khuôn mặt thân yêu của nàng, chỉ mình tôi có thể hôn lên tay nàng. Không một người yêu nào khác nàng có ngoài tôi, không một người bạn nào khác. Như một con chim nhỏ xông thẳng từ cái tổ kềm kẹp của nó thử lẩy bẩy đôi cánh lần đầu tiên để tận hưởng tự do và cái đẹp của thế giới rộng lớn, tôi cũng vậy, ùa thẳng vào con đường này để tận hưởng sự hồ hởi yêu nàng trong sự vắng vẻ, tránh xa khỏi những kẻ dòm ngó vào gương mặt yêu kiều của nàng.

Những cơn lốc hết mùa này đến mùa khác đả phá tôi, như một chiếc lá héo mòn bị thổi tung đây đó bởi các cơn gió mùa thu, nhưng tôi vẫn cứ lang thang bò ngược trở lại với con đường đầy cám dỗ này. Như một làn sóng tóe ra từ ánh nắng nóng bỏng vô tận, tôi đã nhảy múa với những ngọn gió dữ dội; như một sa mạc không bị giới hạn bởi bất cứ đồi cát nào, tôi nằm phơi ra trước ánh mặt trời; như những hạt cát của đại dương, những cuộc sống của tôi cứ tiếp diễn. Không một sự nghỉ ngơi yên bình, không bao giờ sự hài lòng phủ đầy tâm hồn tôi, không bao giờ niềm vui thâm nhập vào bất cứ sự tồn tại nào của tôi và chẳng bao giờ tôi được xoa dịu. Chưa bao giờ có nụ cười nào khỏa lấp được những khát khao của tôi; không khuôn mặt nào, ngọt ngào hay nhẹ nhàng, đã bao giờ mang lại sự an ủi cho trái tim buốt nhói của tôi; không những từ ngữ tốt lành nào làm lắng dịu sự chịu đựng khôn cùng của tôi.

Không sự yêu thương của người mẹ hay người vợ hay đứa trẻ nào đã bao giờ làm hết khát tình yêu đang thiêu cháy trong tôi; nhưng tất cả đã ruồng bỏ tôi và tôi cũng phủ nhận tất cả. Như một thứ cùi lở nào đó tôi đã lang thang, một mình và chẳng ai than khóc cho. Đau đớn và khổ sở đã là những người bạn đường mãi mãi và không tách rời của tôi. Như một cái bóng, nỗi đau buồn bám chặt lấy tôi; như một người trong cơn đau kéo dài mãi tôi khóc những giọt nước mắt đắng cay.

Biết bao lần tôi đã mong đợi cái chết và sự lãng quên hoàn toàn nhưng chả có cái nào được trao tặng; không biết bao lần tôi đã nhìn cái chết với khuôn mặt kinh khiếp của nó, xé toạc trái tim tôi, chào mừng sự kinh hoàng hỗn độn một cách đầy vui nhộn, nhưng nó lại mỉm cười và ban phước cho tôi; nhiều lần, chán nản với cái sự đùa giỡn của cái chết, tôi quay mặt và bước chân về phía cái bàn thờ của tình yêu và sự tôn kính, nhưng có quá ít cảm giác thoải mái ở đó; nhiều sự hi sinh, cho tôi và cả cho những người khác mà tôi đã thực hiện với hi vọng vươn đến được cái bàn thờ của sự toàn mãn, nhưng trong kiêu ngạo; biết bao lần tôi đã trú ngụ trong sự tôn thờ đến nín thở, nhưng, như một thứ hương hoa thơm ngát nhẹ nhàng, sự tôn thờ của tôi thoảng qua hàng thế kỉ rồi bỏ lại tôi một cách vô tình, vẫn ở trên đôi đầu gối quì tê buốt; đã bao lần tôi đặt các cánh hoa thơm lừng dưới những bàn chân thiêng liêng, mà cũng chả có phước lành nào tôi được nhận.

Cũng đã bao lần tôi trao cho vô số các vị Trời những đất đai và giống loài, nhưng các vị Trời luôn luôn im lặng và cái nhìn của các Ngài luôn quay ngoảnh đi; biết bao lần tôi đã là thầy tu của các Ngài ở trong các đền thờ thiêng liêng của các Ngài nhưng những chiếc áo choàng trắng đã rơi khỏi tôi và bỏ lại tôi trần truồng trước mặt trời; biết bao bông sen thánh thần của chùa chiềng mà tôi đã hôn lên trong sự tôn kính đối với các vị Trời, thế mà những bông sen vẫn cứ tàn úa đi trên bàn tay tôi. Biết bao lần tôi cúng bái trước các bàn thờ mà thế giới đã tạo dựng, nhưng cái đầu cúi xuống và sự yên lặng là cái mà tôi luôn trở về.

Biết bao nhiêu nghi lễ mà tôi đã thực hiện, nhưng nỗi khát cháy của tôi chưa bao giờ được thỏa mãn; nhiều nghi thức mà tôi đã thích thú, nhưng vẫn không có niềm vui, không hi vọng. Trong nhiều đền chùa, tôi đã được dâng thánh, nhưng chả nhận được sự thanh thản nào. Biết bao sách thánh hiền tôi đã đọc, nhưng kiến thức đã từ chối tôi. Biết bao cuộc đời tôi đã sống trong sự thánh thần, nhưng cuộc đời tôi vẫn đen tối. Biết bao cánh cửa sổ tôi đã mở để nhìn chăm chú vào các vì sao, nhưng chúng vẫn từ biệt tôi mà chẳng để lại một chút khôn ngoan tinh tế nào. Và tôi vẫn thường nằm tỉnh thức nhìn vào sự trống không, tìm kiếm sự sáng, nhưng bóng tối, cực tối vẫn mãi phủ quanh.

Thường thì, trong nhiều cuộc đời, tôi đã cân nhắc theo đuổi, thỉnh thoảng mù quáng, thỉnh thoảng với cặp mắt mở toang, những vị thầy khiêm nhường trong ngôi làng tách biệt, nhưng những lời giảng của họ đã rời bỏ tôi trên những bước chân lên chân đồi vắng. Tôi đã sống thanh cao và lao động cực nhọc; tôi đã kềm chế bản thân và tôi cũng đã không kềm chế. Rất thường tôi đã khóc, với trái tim đau nhói và với những giọt nước mắt đắng cay của Bàn tay Thiêng liêng dẫn dắt tôi, nhưng chẳng bàn tay nào đưa ra giúp đỡ tôi. Tôi đã vật lộn dữ dội với tất cả nhân tính để đạt được sự sáng, nhưng cả sự sáng và nhân tính tôi đều đánh mất. Tôi đã thiền định miên mật với đôi mắt dán chặt vào mục tiêu, điều khiển tất cả cảm xúc của tôi, tìm kiếm chân lý; nhưng không có gì được hé lộ cho tôi thấy cả.

Nhiều lần tôi đã tìm kiếm sự ẩn dật tránh khỏi những người bạn ồn ào và cố trốn chạy khỏi những lo âu và suy nghĩ hèn mọn và vụn vặt của họ, khỏi những cảm xúc thô lỗ và sai lầm của họ, khỏi những buồn phiền và đau khổ nhỏ nhoi mà chính bọn họ đã tự tạo cho mình, khỏi những thù hằn hung dữ và nuối tiếc ấu trĩ của họ, khỏi những tình cảm tầm thường và sự từ bi thoáng qua của họ, khỏi những cuộc tán chuyện thiếu công bằng và tình bạn nồng nhiệt ích kỉ của họ, khỏi những cuộc cãi vả cay nghiệt và những hân hoan ồn ào của họ, khỏi những tình yêu nhẹ nhàng cùng cơn oán giận thù hằn của họ, khỏi cả các cuộc nói chuyện về những thứ vĩ đại mà họ chưa bao giờ biết, khỏi những kiến thức về những thứ li ti mà họ biết quá rõ, khỏi những lời vinh danh như tắm mát và những sự khinh miệt như làm héo hon mọi thứ của họ, khỏi những lời tán thán thô kệch và sự sỉ nhục trần trụi của họ, khỏi những ham muốn yêu thương và những ác cảm nhỏ mọn của họ, khỏi tất cả những thứ gì là người, và chỉ mong chờ tất cả những gì là thiêng liêng, cao thượng và vĩ đại; nhưng dù ở bất cứ nơi đâu tôi đến, con người với tất cả những khắc khoải và đau đớn than khóc của nó vẫn đeo đẳng tôi.

Biết bao lần tôi tìm sự cô quạnh và vắng vẻ ở trong trảng rừng mờ ảo và yên bình, nhưng rồi nó trở nên đông đúc bởi chính những suy nghĩ của tôi và những ám ảnh về đau khổ. Biết bao lần tôi đã rùng mình trước vẻ đẹp của thế giới, trước mùa xuân nhẹ nhàng và mùa đông thô ráp, trước cảnh hoàng hôn lộng lẫy thanh bình và các vì sao chiếu sáng thiên đàng, trước ban mai thức dậy và đêm ngủ say như chết, trước trăng dịu dàng ánh sáng mềm mại, trước mặt trời không thương xót và vô số bóng râm, cỏ xanh, lá nhung, hổ dữ, nai tơ, bò sát thô kệch, voi oai nghiêm, các ngọn đồi nguy nga, những vùng biển ầm ỹ. Tôi đã tận hưởng trọn vẹn những vẻ đẹp mà thế giới có thể ban tặng, nhưng không có niềm vui nào tôi tìm được ở chúng. Tôi đã lang thang trong các thung lũng âm u và leo trên những vách núi dựng đứng. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, trong ngạo mạn và trong khó nhọc.

Nhiều lần, trong nhiều cuộc đời, tôi đã thực tập Yoga qua nhịn ăn, qua hành xác cơ thể, qua sự chối bỏ bản thân, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy chỗ ngồi của Thượng đế. Ham muốn và các cảm xúc không thật tôi đã thủ tiêu hết; tôi đã sống tinh sạch theo các luật thiêng của nhiều dân tộc, tôi đã thực hiện các việc cao thượng mà thế giới hoan hô và trọng vọng, và nó cũng đã tắm lên tôi những vinh quang thế tục. Tôi đã chưa bao giờ cuối cái đầu chảy máu của mình trước đau khổ hoặc cám dỗ, và tôi đã thực hiện các cuộc hành hương về những nơi thiên đàng tại thế; nhưng lúc nào cũng vậy, ở đâu cũng vậy tôi đã chưa bao giờ tìm thấy sự thanh thản thật sự và lâu dài.

Những linh ảnh tôi có được tại các đền thờ của Nineveh, Babylon, Ai Cập, và nhiều đền chùa thiêng  tại Ấn Độ thần thánh; các vị Trời tôi đã thờ phụng, rồi từ chối hạnh phúc trần tục, từ bỏ mẹ cha, vợ và con, đi cống hiến lớn hoặc nhỏ, cao thượng hoặc hèn mọn, rồi hi sinh thân thể và tâm hồn cho ánh sáng dẫn đường; sự hài lòng vẫn chối bỏ trong mọi thứ tôi đã làm.

Tôi đã yêu một cách thánh thiện, đã đau khổ một cách cao thượng, đã cười một cách sung sướng, đã nhảy mê ly trước nhiều vị Trời, đã say sưa với với thần thánh, đã chờ đợi được giải thoát khỏi thế giới đau đớn. Tôi, đã giúp đỡ nhiều người mặc dù chính tôi cần được giúp đỡ nhất; đã chữa lành cho nhiều người mặc dù chính tôi cần sự chữa lành nhất; đã hướng dẫn cho nhiều người mặc dù sự dẫn đường là thứ tôi cần nhất; đã an ủi người khác trong khi bản thân tôi mới cần được an ủi nhất. Khi chìm trong đau khổ tôi cười, khi vui sướng, tôi đau; khi mất mát, tôi hạnh phúc; khi đạt được, tôi khổ sở, và mãi mãi tôi yêu Chúa Trời của tôi.

Tuy vậy linh hồn tôi vẫn ngập chìm trong hỗn độn, tôi vẫn mù lòa một cách đáng thương, vẫn bao quanh bởi bóng tối và những điều không thực, ánh sáng tinh truyền vẫn phủ nhận tôi, sự xoa dịu có thể chữa lành mọi vết thương tôi vẫn chẳng tìm thấy, sự mãn nguyện dịu mát vẫn chối từ, những sung sướng ân phúc vẫn chẳng tìm đâu được, và tôi một mình, cô đơn như một kẻ lang thang thừa thãi trên bầu trời. Tôi một mình với chính tôi.

Mệt mõi với thờ cúng và kính ngưỡng, mệt mõi với cô độc và ẩn dật, mệt mõi với tìm kiếm và mong cầu hạnh phúc thánh thần, mệt mõi với hi sinh và tự hành hạ, mệt mõi với truy đuổi ánh sáng và chân lý, mệt mõi với thanh cao và không vị kỉ, mệt mõi với vật lộn và leo dốc, mệt mõi với thể xác và linh hồn, tôi ném mình vào thế giới vật chất một cách mạnh mẽ và náo động, hi vọng từ đó sẽ có được cái không thể có và không thể thăm dò.

Tôi căng đầy sức trẻ và khỏe mạnh, xinh đẹp và đầy đam mê, tự do và vui sướng, vui thích mà không một suy nghĩ về ngày mai, thảnh thơi chẳng bận lòng. Tôi khởi sự hụng hục và mê đắm việc tận hưởng bản thân mình đến đỉnh điểm và ích kỉ, không chú ý thứ gì ngoài khoái lạc thể xác và những ánh chớp của sự lâng lâng tinh thần. Tôi khởi sự giành lấy và nếm trải mọi kinh nghiệm cả đáy lẫn đỉnh mà thế giới sinh diệt này có thể mang lại; không có gì có thể được níu lại khỏi tôi, khoái lạc đỉnh cao là mục đích duy nhất của tôi.

Thường thì tôi được sinh ra giàu có, ngủ trong vòng tay của sự xa hoa và tận hưởng êm dịu của sự tán dương. Tuổi trẻ ở bên cạnh tôi và sắc đẹp không hề phủ nhận tôi; với hai thứ này thế giới và những khoái lạc thô thiển và không mấy ngon miệng của nó đã mãi mãi rộng mở đối với tôi. Hơn tất cả trong tất cả những thứ huyên náo và sống động mà tôi đã là; có những thú vui giấu kín với những người bạn trẻ từ sáng đến tối mịt, chưa nói là đến tận bình minh êm dịu xuất hiện từ phía đông huyền ảo, bao quanh bởi những người trẻ phóng túng. Hơn tất cả tôi luôn ở trong hoan hỉ, không có đối thủ trong những cực đỉnh của mình. Những khoái lạc tại Nineveh đầy ánh sáng, của Babylon trụy lạc, của Ai Cập kì quan và Ấn Độ nắng cháy, luôn luôn là tiếng gọi của tôi. Tôi đã được tắm đẫm bằng những vinh quang, với sự khen tặng và lời tán dương. Tôi uống ực dòng rượu vui chơi ở suối nguồn của hân hoan và thỏa mãn.

Nô lệ và người phục vụ tôi có nhiều, nhưng chưa bao giờ có một người thầy, không ai cả. Nhục dục, tuôn chảy như những bông hoa rực rỡ của mùa xuân êm ái, được thỏa mãn ngay lập tức, chưa bao giờ gặp phải một sự trở ngại nào đối với những ý tưởng chợt nảy ra hay cảm hứng bất chợt của tôi. Ngay khi có một suy nghĩ hưởng lạc, sự thỏa mãn trọn vẹn khoái lạc sẽ đến ở giây phút tiếp theo. Tình yêu, đủ mọi loại, chưa bao giờ ở cái cùi chỏ của tôi; không thứ tinh khiết nào an toàn khỏi tay tôi. Tôi làm ô uế mọi sự tiết hạnh, chế giễu thánh thần, hất văng tính trung thành khiêm nhường của loài người. Rượu ngon và giàu có luôn kề bên tôi với một nô lệ sẵn sàng dâng nó lên tận tay tôi.

Phát ngấy với những cơn co giật của sự thỏa mãn trong dục vọng con người, trong tất cả mọi nền văn minh, giữa tất cả những dân tộc và quốc gia tao nhã, tôi sinh ra như một phụ nữ để thưởng thức những trạng thái mê ly tinh tế của việc được yêu bởi những người đàn ông đam mê. Chưa bao giờ tôi thỏa mãn với sự đơn điệu của chỉ một người yêu và tình yêu của chỉ một người tán tỉnh, mà phải thật nhiều và vô số những kẻ ái mộ ngay trước cửa sổ của tôi. Tiều tụy đi trong tình yêu, kêu thét đòi thêm nữa, tôi trải qua cuộc đời. Tất cả những nhọc nhằn của việc sinh nở con cái, những niềm vui có một đứa trẻ, đau lòng khi mất nó, những đau đớn và khổ sở của tuổi già và sự thờ ơ, lạnh nhạt của những người yêu trước đó, tôi đã trải nghiệm và thèm thuồng nhìn lại những kỉ niệm, rồi than khóc những kẻ ái mộ thuở nào.

Nhiều cuộc đời, đã mệt mõi với người đàn bà phóng túng và yêu đương thoải mái, tôi trở thành một người vợ thiêng liêng và giành được hạnh phúc của tình yêu tinh khiết. Những đứa con được tôi sinh ra trong vui sướng và chưa bao giờ có khuấy động trong tim tôi, như ngày xưa, tôi đã từng căm ghét sự đau đớn mỗi khi phải đưa một sinh linh ngây thơ vào thế giới này. Tình yêu dịu dàng của những đứa con bám lấy mẹ, những nụ cười ngây thơ của chúng, những đau đớn và buồn phiền nho nhỏ của chúng, những trái tim tinh khiết của chúng, những nụ hôn thiên thần và mến yêu của chúng, những cái ôm nhẹ nhàng của chúng, tôi đã tận hưởng, đã rung lên chào đón.

Tôi đã trở thành một người phụ nữ yêu thương, một người vợ hiền dịu trong những cảm nhận về tình yêu. Đã có trọn vẹn những kinh nghiệm đó của tính cách nữ giới, tôi hóa thân một lần nữa thành một người đàn ông tự do với các cảm xúc mạnh mẽ và hung bạo. Đam mê chiếm lĩnh trái tim tôi và tôi nằm yên trong màn xa hoa của sự quên bẵng đau đớn và khốn khổ, lãng quên sự đau khổ của bất kì sinh vật nào. Tôi đã sống một cuộc đời trụy lạc ích kỉ, đầy ắp những kinh nghiệm thô thiển, tràn ngập những khoái lạc sinh diệt, và thế giới vật chất chẳng giữ lại được gì từ tôi.

Nhưng chẳng có toàn mãn, hài lòng nào, không có một niềm vui ân phúc, và trái tim tôi đã trần trụi và hoang tàn như cái sa mạc buồn tẻ, chẳng có một sự sống để mang lại cái đẹp và trạng thái mê ly cho nó.

Tô đã nếm trải sự giàu có của các thế giới, và rồi tôi trở thành một người nghèo khó, một ăn mày, lang thang từ nhà nọ đến nhà kia, bị từ chối và nguyền rủa, dơ bẩn, mệt lã, xấu xí, gớm guốc chính trong mắt mình, bị cười nhạo và chỉ trỏ, đói khát, không cha, không mẹ, mà cũng chẳng người phụ nữ nào dám sờ vào tôi, thật đáng thương, thật bí ẩn với những căn bệnh đã biết và chưa biết, với đôi chân chảy máu; với một cái bao tải dơ bẩn trên vai mà nó được dùng như một cái áo choàng trong những ngày hội, và như một cái mền khi đêm lạnh gió thổi về, như cái khăn trùm đầu khi mặt trời chói rực chiếu không thương xót lên cái đầu dơ bẩn; và với một cây gậy rã rượi trong tay, tôi lang thang xuyên qua các con phố sung túc và thiếu hiếu khách của nhiều quốc gia. Những người chủ cửa hàng giàu có đã chào đón tôi, mỗi người và tất cả, khi tôi được sinh ra trong các đô thị tráng lệ, bằng một lời nguyền và một tiếng rú, với một cú đánh và một cú đá; tôi bị săn đuổi bởi những người đàn ông và những con chó man rợ.

Người ta bước qua tôi với những khuôn mặt ngoảnh đi, với đôi tay giữ chặt sự an ủi nằm yên trong quyền ban phát. Những ngôi làng và thị trấn đều giống nhau; vô tình và với trái tim sắt đá những con người của tất cả các quốc gia đều bước qua tôi. Cái ổ ngủ của tôi là một cái chỗ hoang phế và cô độc mà chẳng con người hay con vật nào dám béng mảng đến, ghớm ghiếc phải thở trong cái không khí xú uế ở đó. Cái đói luôn gặm nhấm bao tử tôi, cái nóng mặt trời luôn đốt cháy tôi, cái lạnh của những cơn gió phương Bắc luôn cào cấu tôi, sương giá làm hao mòn tôi, rung rẩy với cơn sốt rét và đau nhức, chao đảo trong mõi mệt, bị gặm nhấm bởi bệnh tật, tôi lang thang khắp thế gian, chưa bao giờ bắt gặp một nụ cười, chưa bao giờ một lời tử tế, chưa bao giờ một cái nhìn mến yêu.

Những con chó thật hạnh phúc; chúng được cho ăn, chúng đã có người nựng nịu chúng, dỗ dành chúng, quan tâm chúng; nhưng ngay cả những con chó cũng rú lên với tôi. Đôi khi tôi gõ cửa, chưa ngôi nhà nào từng mở; các thầy tế, cha xứ linh thiêng đuổi tôi khỏi đền thờ tôn nghiêm của họ. Những đứa trẻ, bị đánh khẻ trong hoảng sợ, nín bặt khi chúng nhìn thấy tôi. Các bà mẹ kéo gần những đứa con của họ lại cách xa khỏi tôi, vội vã cuống cuồng chạy về những ngôi nhà an toàn của họ. Tôi dường như đang gieo rắc bệnh dịch và những điều bất hạnh; toàn bộ thiên đường đã bị mây mờ phủ lấp. Những dòng sông khô cằn khi tôi bước tới, khi tôi tìm thõa cơn khát của mình; những cái cây chẳng có quả trái để cho tôi; đất rung lên trước mặt tôi còn sao trời thì mất dạng khỏi tầm nhìn của sự tồn tại bạc bẽo của tôi. Không có giọt mưa nào rơi trên đầu tôi, rữa sạch sự bẩn thiểu của tôi.

Vì thế qua nhiều thế hệ, giữa những quốc gia khác nhau, giữa những người xa lạ, một mình và bất hạnh, như một áng mây đơn độc treo lơ lửng trên thung lũng và ngọn núi, bị săn đuổi và phiền nhiểu bởi những cơn gió bỡn cợt, tôi đã lang thang, khốn khổ và ghê tởm.

Chỗ che thân và sự nhẹ nhàng thể chất tôi tìm kiếm hàng bao nhiêu thời đại; mệt mõi thể xác và tàn tạ linh hồn, bị đuổi giết như thứ thú vật xấu xa, tôi đi tìm chốn hẻo lánh, và ẩn dật, than ôi! Đau khổ mãi ngự trị trong tôi. Như một chiếc lá héo chết bị chà đạp bởi một bàn chân, tôi đã chịu đựng trong cuộc trú ngụ dữ tợn và ghê tởm này trong da thịt, nghèo đói và dơ dáy, chẳng yêu thương cũng chẳng thù ghét, hoàn toàn lạnh nhạt với đau đớn và khổ sở, thiếu vắng thông minh, đói khát cùng cực, tất cả những cảm xúc sáng chói nhất từng được kích động trong trái tim rơ vào sự chết lịm hoàn toàn trong nhiều thế kỉ. Mù mờ chẳng hi vọng, tan nát chẳng tồn tại, mò mẫm khỏi cái nhìn của con người, bị căm ghét và kinh tởm bởi cả những con người nhỏ nhất, tôi đã tìm kiếm, thông qua khắc khoải này và đau khổ triền miên này, thông qua sự tra tấn này của thể xác và sự tước đoạt này của linh hồn, thông qua sự mục rã và kinh hãi này - khóc than và trong đau đớn bất tận, cũng chỉ vì để tìm kiếm cái ánh sáng đó, cái sự toàn mãn thoải mái đó và cái ân phúc đó mà nó đã phủ nhận tôi khi tôi chìm trong sự giàu có thô thiển, đầm mình trong sự thỏa mãn vị kỉ và sự quan tâm chẳng thứ gì ngoài những khoái lạc sống sượng của mình, nó cũng đã từng phủ nhận tôi khi tôi cố gắng sống một cuộc đời tinh khiết và cao thượng.

Chỉ vì có lúc tôi đã thờ phụng và trú ngụ trong sự thờ kính tinh sạch, khi cuộc đời đã là một sự tự phủ nhận và tự hành xác, khi tội lỗi đã từng bị tôi ghê tởm, khi, với cái đầu thẳng đứng, tôi đã nhìn chằm chặp luôn luôn vào tương lai mờ tối để tìm chân lý, khi đã có quá nhiều ánh sáng xung quanh tôi, và tuy vậy bóng tối buồn thảm vẫn cứ tràn ngập trong tôi, khi tôi đã yêu một cách tinh túy và chờ đợi một cách cao thượng, khi tôi đã run rẩy chỉ vì một cái tên Chúa Trời đơn giản; trong những cuộc đời đó của lòng mộ đạo đền đài và ngây thơ vô tội, vẫn chẳng có sự hài lòng nào mà tôi có thể tìm được.

Tiếp theo:

Từ bóng tối đến ánh sáng - Jiddu Krishnamurti - Con đường (phần 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét